Dành cho Điều quý giá nhất!
Nhân bài viết của Đại Minh, tôi xin chia sẻ những tâm sự của mình về Điều quý giá nhất! Điều quý giá nhất của tôi cũng giống hệt như Đại Minh, là con cái và gia đình! Cô Lệ, người giúp tôi chăm sóc các con khi tôi sinh bé út, từng nói với tôi khi tôi loay hoay với lũ con cứng đầu cứng cổ “Đừng đánh con, Huyền nhé! Đánh con là bất lực. Đừng giống cô ngày xưa!”. Cũng đôi lần tôi đánh con, rất rất ít thôi, tôi cũng không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ cảm giác bất lực của mình sau mỗi lần như thế. 3 con của tôi không phải những đứa trẻ dễ bảo, dễ thuần hóa, chúng đều là những đứa trẻ có chính kiến riêng, có cá tính riêng, thậm chí thường là khác biệt so với đám đông. Ý tôi khác biệt ở đây cũng chưa hẳn là tốt hơn hay thông minh hơn, mà có những cách phản ứng không theo số đông. Tôi, một người hầu như khá lành hiền, chăm học, ít khi gây sự lấn lướt người khác… không đếm được bao nhiêu lần tôi thấy cái lũ con kia, chả giống mình tẹo nào. Đứa thì lười học, đứa thì hay cáu gắt, đứa lại ghê gớm lạnh lùng. Ôi đau cái đầu! Tôi vừa được làm mẹ, vừa bị làm mẹ, nên tôi bắt buộc phải học làm mẹ. Tôi dành niềm tin cho các con tôi. Tôi tôn trọng lựa chọn của chúng, như những cá nhân độc lập. Kể cả là lựa chọn hành vi, lựa chọn cách ứng xử, lựa chọn những gì chúng thích và không thích. Vì xuất phát từ sự tôn trọng, nên tôi cảm thấy dễ thích nghi hơn với chúng, chấp nhận sự khác biệt của chúng một cách tự nhiên hơn. Đứa lười học thì tôi vừa động viên, vừa tìm chọn những thứ thú vị, vừa đưa ra khen thưởng – phê bình – trách phạt. Tôi đặt mình ở vị trí người huấn luyện viên. Đứa cáu gắt vô cớ, tôi dùng sự bình tĩnh để đối phó, tôi cố gắng (phải nói là rất cố gắng) để bình tĩnh trước những sự mất bình tĩnh, dùng sự nhẹ nhàng nhưng kiên quyết để “trả đòn” những tiếng la hét vô lý. Tôi nhất định phải dạy cho con biết rằng, nhẹ nhàng mới là sức mạnh, hòa bình mới làm cho tất cả cùng thắng lợi. Đứa lạnh lùng hay bắt nạt người khác, là đứa bé nhất, tôi giúp hai đứa kia lập lại công bằng, không tạo lợi thế cho người hay bắt nạt người khác. Những lúng túng ban đầu trong sự nghiệp làm mẹ, dần thay thế bằng sự chủ động, làm chủ tình huống, làm chủ tâm lý, và hướng tới những gì tôi muốn con trở thành trong tương lai. Tôi để cho các con hiểu rằng, sai lầm là bình thường. Và người đứng dậy sau sai lầm là người mạnh mẽ. Tôi rất hay xin lỗi khi mình làm sai, rất hay cảm ơn khi các con dành tình cảm và các món quà cho tôi. Tôi không xoáy sâu vào lỗi lầm của chúng, vì tôi biết ai cũng có lúc sai lầm… Tôi nhìn vào con mình, chứ không nhìn sang con nhà hàng xóm hay con trong sách vở. Vì con nhà hàng xóm sao mà vừa ngoan vừa dễ bảo, chẳng giống con mình . Tôi xả stress bằng cách tìm hạnh phúc khi con vẽ rất nhiều bức tranh sáng tạo vô cùng; khi con nhảy rất đúng nhịp những bài nhạc hay; khi con gặp ai cũng vui, cũng cười, cũng trò chuyện ríu rít… Tôi tìm sự an ủi khi con biết hạ giọng lúc đang cáu gắt; khi con biết xin lỗi bà nếu lỡ nói điều vô lễ… Tôi tin một niềm tin vững vàng rằng các con tôi sẽ sống cuộc đời hạnh phúc & sẽ biết cách kiếm tìm sự hạnh phúc cho riêng mình. Hành trình của tôi, sao mà xa, sao mà gập ghềnh, sao mà chông gai, nhưng tôi mỗi ngày có bản lĩnh hơn. Nếu trước đây tôi ôm gối khóc vì con không nghe lời, thì bây giờ tôi… ngủ rất ngon . Cuộc sống liên tục đổi thay (vẫn là đạo lý Vô thường). Con sẽ không khó bảo mãi mãi, sẽ không cứng đầu mãi mãi, chỉ cần có người chỉ cho con đường đi đúng, chỉ cần có người động viên, là bến bờ yêu thương khi con vấp ngã… chỉ cần thế thôi, con nhất định sẽ tiến bộ. Và nếu không phải là tôi, thì sẽ không là ai cả. Tôi là người mang con tới với thế giới này, tôi là mẹ, tôi là nguồn năng lượng ấm áp nhất cho tuổi thơ con. Đừng ai nhìn tôi dạy con và thấy sốt ruột nhé! Vì thật ra mọi phương pháp, kể cả những phương pháp giáo dục được công nhận trên toàn thế giới, đều có ưu nhược điểm. Riêng tôi, tôi tin rằng sự tự tin, kiên trì và tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ, là một phần cốt lõi trong mọi phương pháp giáo dục. Mỗi ngày, tôi đều nắm tay con thật chặt và truyền cho con năng lượng của yêu thương, như cách tôi làm khi con còn chưa đến với thế giới này. Tôi tin và luôn dặn mình rằng, thời gian dành cho con và bàn tay nắm chặt này, chính là điều mà con cần nhất! Dành cho Điều quý giá nhất của tôi!
0 Comments
Leave a Reply. |
Tác giảFirePhoenix Archives
April 2021
Categories |